Vận mệnh hai dân tộc Campuchia-Việt Nam là không thể tách rời nhau. Chủ
tịch Hồ Chí Minh vĩ đại đã từng nói rằng mối quan hệ đoàn kết Việt
Nam-Campuchia là đoàn kết thật lòng, đoàn kết bằng hành động, không phải
đoàn kết bằng miệng. Đối với tôi Việt Nam là bạn, là thầy, là giải
phóng quân
Tôi đã xấp xỉ tuổi 60, đã sống trong chiến tranh và trải qua chế độ diệt
chủng khủng khiếp từ hơn 40 năm trước. Tôi không quên và sợ phải quên
đi những kỷ niệm về một cuộc sống cực khổ, làm việc như nô lệ dưới thời
Campuchia dân chủ khát máu, bè lũ Pol Pot đàn áp và giết hàng triệu
người từ ngày 17/4/1975 đến ngày 7/1/1979.
Từ giữa năm 1977 đến tháng 3/1979, tôi sống tại huyện Moung Ruessei
(tỉnh Battambang) cách Phnom Penh khoảng 250km về phía Tây. Đó là nơi
tôi phải lao động nhọc, xa tỉnh Prey Veng quê nhà (giáp biên giới Việt
Nam) sau khi bọn Pol Pot tiến vào Phnom Penh ngày 17/4/1975.
Vì tranh chấp ở nội bộ AngKar (tên gọi cũ của Đảng Cộng sản Campuchia),
bè lũ Khmer Đỏ do Pol Pot và Nuon Chea cầm đầu coi người dân và cán bộ
vùng Đông của đất nước là người ủng hộ Việt Nam, thậm chí còn gọi là tay
sai của “kẻ thù Việt Nam” nên tôi thuộc 1 trong số hơn 1 triệu người bị
đuổi khỏi quê nhà (giáp tỉnh Đồng Tháp của Việt Nam) ra đi tỉnh
Battambang như kể trên.
Thời ấy, tôi sống một mình xa bố và gia đình (mẹ tôi đã mất vào thời đầu
1971) và 4 anh em trai. Một đêm đầu tháng Ba năm 1979, tôi đã nghe
tiếng súng nổ và xích xe tăng sầm sập đổ về. Một bạn tôi cùng tổ thanh
niên kín đáo bảo, ông đã nghe trường ấp của Khmer Đỏ nói rằng bộ đội
Việt Nam vừa mới đánh chiếm trụ sở huyện của Khmer Đỏ tại thị trấn Moung
Ruessei. Tôi đáp lại với bạn tôi rằng “thế thì tốt cho chúng ta rồi,
nếu như bộ đội Việt Nam tới làng thì chúng ta sẽ sống và tất nhiên, nếu
không thế thì trước sau chúng ta chỉ có chết. Hoặc bị chúng giết hoặc bị
chết đói mà thôi”.
Bạn tôi và tôi bàn bạc. Chúng tôi tin nhau và không tin lời tuyên truyền
của Khmer Đỏ, rằng quân đội Việt Nam tới Campuchia thì chẳng có cơm,
chỉ ăn cám mà thôi.
Tiếng súng nổ ngày càng lớn, cảm giác chỉ cách làng tôi ở khoảng vài cây
số về phía Nam thị trấn Moung Ruessei. Quân Khmer Đỏ sợ hãi tháo chạy
khỏi làng, chúng khăng khăng lùa dân vào rừng sâu nhưng chẳng ai đi
theo. Khmer Đỏ trốn cả, chúng còn phát tin bịa đặt rằng ai không chạy,
Việt Nam sẽ giết nhưng tôi và dân làng không tin. Thực tế, chúng mới
chính là những kẻ giết người mà chúng tôi đã là nhân chứng cho điều đó.
Tất cả đã trải qua những ngày đen tối và chứng kiến sự dã man của bọn
Angkar áo đen. Tôi đã thấy tận mắt bộ đội Việt Nam vào làng, nhìn thấy
xe tăng của bộ đội ai ai cũng mừng.
Tác giả Khieu Kola - Ủy viên Ban lãnh đạo câu lạc bộ nhà báo Campuchia
“Phum soóc được giải phóng rồi, hoan hô bộ đội Việt Nam”, ai cũng hoan
hỉ reo lên, mừng quá, mừng đến chảy nước mắt. Tôi coi đây là niềm vui vô
hạn trong đời mình, “Ôi niềm vui biết bao vì được sống lại”.
Tất nhiên, ở thời điểm đó, chẳng ai dám nói ra tin về ngày 7/1/1979 thủ
đô Phnom Penh đã được giải phóng. Nó chỉ được người ta bí mật truyền tai
nhau. Đã có nhiều người bị Angkar bắt đi giết nếu bị chúng phát hiện
tung ra tin này.
Sau ngày Battambang được giải phóng, dân làng tôi ai ai cũng yêu thương
bộ đội Việt Nam vì thấy tận mắt họ đã hy sinh xương máu để giải phóng
đất nước Campuchia thoát khỏi chế độ diệt chủng, chăm sóc người dân,
phân phối lương thực, thuốc men. Tuyệt đối không có hành động nào làm
mất lòng dân như lời xuyên tạc của bè lũ Khmer Đỏ.
Ngay sau ngày giải phóng 7/1/1979, suy nghĩ đầu tiên của tôi là phải đi
học, tiếp tục học. Nhưng lòng căm thù chế độ diệt chủng đã thôi thúc tôi
tham gia lực lượng Mặt trận Dân tộc thống nhất Cứu quốc Campuchia chiến
đấu chống tàn quân Khmer Đỏ từ giữa năm 1979 đến giữa năm 1980 ở
Battambang. Sau đó, nhận được tin bố tôi và 3 anh trai nữa của tôi vẫn
còn sống (em trai út của tôi bị giết thời Pol Pot), tôi quyết định xin
xuất ngũ về Phnom Penh để gặp lại bố và anh trai cả làm việc tại Thông
tấn xã Campuchia SPK.
CUỐN SÁCH ĐỔI ĐỜI
Tới Phnom Penh, tôi lại tiếp tục đi học trường phổ thông trung học rồi
sau đó vào giữa năm 1981, tôi tham gia lớp học tiếng Việt 6 tháng tại
Thông tấn xã Campuchia SPK.
Hồi đó, SPK do ông Chey Saphon người Campuchia làm Tổng Giám đốc, chính
ông ấy là người sáng lập ra lớp học tiếng Việt. Tôi vẫn nhớ như in kỷ
niệm bà vợ ông Chey Saphon đã tặng tôi cuốn từ điển Việt-Khmer. Cuốn từ
điển ấy mở mang kiến thức, hiểu biết, là khoảnh khắc thay đổi cuộc đời
tôi, từ một người nô lệ thành bộ đội, học sinh, cán bộ thanh niên của
Đảng Nhân dân Campuchia, nhà báo, nhà văn, tất nhiên sau 40 năm phải trở
thành một ông chồng, ông nội, ông ngoại của 4 đứa cháu, và tất nhiên có
một cô con gái là MC nổi tiếng tại Vương quốc Campuchia, nàng Sansana.
Tôi nghĩ rằng tục ngữ Việt Nam có câu “Con hơn cha là nhà có phúc” là
rất đúng.
Lực
lượng quần chúng Campuchia diễu hành qua lễ đài tại cuộc míttinh kỷ
niệm một năm Ngày Chiến thắng 7/1, được tổ chức sáng 7/1/1980 ở thủ đô
Phnom Penh. (Ảnh: TTXVN)
40 năm đã trôi qua. Ôn lại chặng đường 4 thập kỷ đầy khó khăn, vất vả
nhưng đó là niềm hạnh phúc vô bờ bến của người dân Campuchia nói chung
và gia đình tôi nói riêng. Đất nước hồi sinh, hòa bình hoàn toàn trên
toàn quốc, hòa hợp dân tộc dưới ngôi vị của Quốc vương và sự lãnh đạo
đất nước của Thủ tướng Hun Sen, Chủ tịch Đảng Nhân dân Campuchia. Thủ
tướng Chính phủ đã từng nói “tôi tin Việt Nam” và khẳng định “không có
Việt Nam (giải phóng) nhiều người Campuchia nữa sẽ chết, trong đó có thể
có cả vợ và con tôi".
Đối với tôi, lời cảm xúc của Thủ tướng Chính phủ Hoàng gia Campuchia
phản ánh chân lý sự thật từ 40 năm qua, rằng nếu không có ngày 7/1/1979
bộ đội Việt Nam giúp đỡ bộ đội Heng Samrin của Mặt trận Dân tộc thống
nhất Cứu quốc Campuchia để giải phóng đất nước Chùa tháp thoát khỏi nạn
diệt chủng, sẽ không có ngày nay và tất nhiên không có bài viết này.
Năm 2018, Vương quốc Campuchia đã trở thành một đất nước phát triển,
chất lượng đời sống nhân dân ngày càng được nâng cao, tăng trưởng kinh
tế hàng năm đạt 7% giúp thu nhập bình quân tăng liên tục. Đời sống đã
thay đổi từ khổ đau tới hòa bình và phát triển như ngày nay của đa số
người dân làm tôi nhớ lại công lao to lớn của Đảng Cộng sản Việt Nam, bộ
đội tình nguyện Việt Nam trên đất nước kỳ quan Angkor Wat.
Thế hệ trẻ của Campuchia đang sống trong hòa bình, cha mẹ và ông bà họ
được cứu sống từ một chế độ diệt chủng 40 năm trước, họ nên noi theo thế
hệ cha mẹ, cố gắng phấn đấu vì một cuộc sống tốt đẹp, hòa bình. Nghĩa
vụ của cả hai thế hệ cha anh và con cháu là “giữ bằng được tình hữu nghị
giữa hai dân tộc Việt Nam-Campuchia,” phát triển đất nước trong thời kỳ
cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ tư.
Vận mệnh hai dân tộc Campuchia-Việt Nam là không thể tách rời nhau. Chủ
tịch Hồ Chí Minh vĩ đại đã từng nói rằng mối quan hệ đoàn kết Việt
Nam-Campuchia là đoàn kết thật lòng, đoàn kết bằng hành động, không phải
đoàn kết bằng miệng.” Đối với tôi Việt Nam là bạn, là thầy, là giải
phóng quân./.
Khieu Kola
Ủy viên Ban lãnh đạo câu lạc bộ nhà báo Campuchia
(Nguồn: VietnamPlus)