Giờ đây, thứ quý giá hơn vàng là niềm tin ấy đã đột ngột bị tước đoạt không chút thương tiếc và vỡ vụn như bong bóng xà phòng...
Trận bán kết lượt
đi AFF Suzuki Cup 2014 diễn ra tối qua (11/12) trên sân Mỹ Đình giữa chủ
nhà Việt Nam và đội khách Malaysia đã kết thúc với một kết quả mà không
ai có thể tưởng tượng nổi: 1-4 trong hiệp một và 2-4 khi hết trận. Một
trận thua đau kỳ lạ trong sự ngỡ ngàng, bực tức của 4 vạn người hâm mộ
ngồi xem trên sân và hàng triệu người khác theo dõi qua màn hình tivi.
Đồ rằng những bệnh về tim mạch, “nhồi máu” niềm tin đã và đang tăng lên
nhanh chóng chỉ sau một đêm trên dải đất hình chữ S.
Những diễn biến trên sân, nhưng sai lầm
ngớ ngẩn như những cầu thủ nghiệp dư của hàng phòng ngự đội tuyển Việt
Nam đã làm cho người hâm mộ đi hết từ ngỡ ngàng này đến thất vọng khác.
Họ không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra khi mà các tuyển thủ quốc
gia đang được thi đấu ở một vị thế thuận lợi hơn hẳn đối thủ, được hưởng
mọi yếu tố “thiên thời, địa lợi, nhân hòa”.
Sự bối rối và sụp đổ nhanh chóng nơi
hàng phòng ngự đã từng thi đấu vô cùng tỉnh táo, lỳ lợm trước sức ép từ
hơn 65.000 khán giả trên sân Shah Alam cách đây 4 ngày chắc hẳn đã làm
người hâm mộ đặt một dấu hỏi to tướng: Tại sao? và Vì sao? Nguyên nhân nào khiến chúng ta tuột mất cơ hội vào trận chung kết và vì cái gì mà dẫn đến một trận thua tồi tệ đến như vậy.
Cũng đúng khi nghe bình luận viên của
Đài Truyền hình Việt Nam thốt lên một câu như thế này: Xem hiệp 1 của
trận đấu giữa đội tuyển Việt Nam và Malaysia có thể liên tưởng đến trận
thua kỳ lạ của đội tuyển Brazil trước “cỗ xe tăng” Đức trong trận bán
kết World Cup 2014 trên chính sân nhà. Một cảm giác tồi tệ và kinh khủng
đang tràn ngập trên sân Mỹ Đình!?
Đúng là trong bóng đá, mọi bất ngờ đều
có thể xảy ra. Bóng đá cũng là môn thể thao gần như duy nhất cùng lúc
đem đến niềm vui và cả thất vọng đột ngột đến cho nhiều người. Một vài
đồng nghiệp và bạn bè của tôi đã nói sau khi xem trận bán kết tối qua
tại “chảo lửa” Mỹ Đình rằng: Hơn chục năm qua, buồn vui với bóng đá Việt
Nam nhiều cũng quen rồi, đã trơ lỳ cảm xúc rồi, vậy mà khi ngồi nán lại
sau trận đấu, chứng kiến những gương mặt thẫn thờ trong một không gian
câm lặng của các cổ động viên mới thấm cảm giác chản nản đến nhường nào.
Cái cảm giác đó khác hẳn nếu ngồi xem bóng đá ở nhà qua màn hình tivi.
Niềm tin của người hâm mộ Việt Nam vào bóng đá nước nhà đang lung lay dữ dội
Quả đúng vậy! Cảm giác đó rất đặc biệt,
khó tả lẫn khó chịu. Tôi rất hiểu cảm giác này vì bản thân mình đã trải
qua nó. Người hâm mộ bóng đá Việt Nam chắc vẫn không thể nào quên đêm
kinh khủng của trận chung kết Tiger Cup 98 cách đây 16 năm trên sân Hàng
Đẫy (Hà Nội). Mọi niềm hân hoan, mừng vui tột độ của trận thắng ròn rã
3-0 trước đội bóng mạnh nhất khu vực lúc bấy giờ là Thái Lan trong trận
bán kết trước đó biến mất, nhường lại một không khí u ám sau trận đấu
giành cúp vô địch với đối thủ Singapore – đội bóng chơi không thực sự
hay hơn chúng ta.
Bàn thua “tai quái” từ cái lưng của tiền
đạo cao kều Sashi Kumar cũng không ám ảnh tôi bằng hình ảnh không thể
quên đến tận bây giờ: Hàng ngàn con người lầm lũi rời sân trong vô vọng.
Trên sân lúc đó dần vắng người, nhưng ở một góc khán đài B vẫn còn mấy
chục cổ động viên thẫn thờ đứng ngồi một chỗ. Họ chưa về, không nhấc nổi
đôi bàn chân nặng nhọc. Không một tiếng động, một lời nói, ánh mắt của
họ vẫn nhìn xuống sân, bất động như tượng đá trong gần nửa tiếng đồng hồ
cho đến khi ban tổ chức sân phải dùng loa kêu gọi ra về. Ngồi dưới
đường Pitch nóng hầm hập mà người lạnh toát. Một cảm giác rất khó tả,
trước đây chưa từng có xâm chiếm trong lòng mình trước tình cảnh này. Có
lẽ, đối với mấy chục cổ động viên ấy, cảm giác thất vọng, bực tức, chán
nản đã trôi qua, mà một thứ cảm xúc còn cao hơn đang chế ngự họ - đó là
sự trống rỗng trong câm lặng.
Hơn chục năm qua, bóng đá Việt Nam đã
khiến niềm tin của người hâm mộ nhảy nhót thăng trầm không kém đồ thị
hình Sin của giá xăng dầu – đột ngột và không theo quy luật nào cả. Và
cũng thật lạ, “kho báu” niềm tin của người hâm mộ Việt Nam vào bóng đá
nước nhà khi đầy-vơi nhưng chưa bao giờ cạn kiệt. Nhưng giờ đây, thứ quý
giá hơn vàng là niềm tin ấy đã đột ngột bị tước đoạt không chút thương
tiếc và vỡ vụn như bong bóng xà phòng: Từ từ lớn lên, từ lúc không màu
đến lung linh màu sắc đẹp đẽ, rồi đột ngột vỡ bụp trong tiếc nuối.
Ông HLV người Nhật Bản Miura và một số
cầu thủ đã lên tiếng xin lỗi người hâm mộ về màn trình diễn bi hài này.
Thua thì đã thua rồi và mọi lời xin lỗi cũng không thể làm vơi buồn bực
cũng như vực dậy niềm tin đó lên được. Niềm tin – nó không tự nhiên sinh
ra và cũng không vô cớ biến mất. Cuộc sống là vậy, vẫn còn đó những
công việc phải làm hàng ngày, những lo toan cuộc sống thường nhật. Vậy
nên, hãy tạm gác niềm tin bóng đá sang một bên, chờ nó hồi sinh và tiếp
tục với những niềm tin khác còn đang dang dở./.
Theo VOVnews