(TG) - Nghị quyết số 21-NQ/TW ngày 25/10/2017 của Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam khóa XII về công tác dân số trong tình hình mới và Chiến lược Dân số Việt Nam đến năm 2030 đã yêu cầu quan tâm, đầu tư đối với nhóm dân số dễ bị tổn thương trong đó có người di cư.
HIỆN TƯỢNG TẤT YẾU, GẮN LIỀN VỚI QUÁ TRÌNH PHÁT TRIỂN
Theo số liệu của Tổng Cục DSKHHGĐ, dân số thế giới hiện có khoảng hơn 7 tỷ người thì có khoảng 272 triệu người di cư.
Tại Việt Nam, với quy mô dân số 96,2 triệu người, xếp thứ 15 thế giới, thứ 8 châu Á và thứ 3 cộng đồng ASEAN, số người Việt Nam di cư quốc tế chiếm gần 9% dân số.
Theo Tổng Điều tra Dân số và Nhà ở năm 2019 của Tổng cục Thống kê, di cư nội địa trong 5 năm qua là hơn 7% dân số. Dòng di cư nội địa chủ đạo của Việt Nam là từ thành thị đến thành thị và từ nông thôn ra thành thị.
Ông Nguyễn Đình Cử, Chủ tịch Hội đồng Khoa học, Viện Nghiên cứu Dân số, gia đình và trẻ em cho biết, trong những năm gần đây, di cư ở Việt Nam có xu hướng gia tăng tới bùng nổ di cư. Xu hướng này còn tiếp tục tăng lên bởi Việt Nam đang ở thời kỳ dân số vàng với65,4 triệu người trong độ tuổi lao động (15-64 tuổi), chiếm tới 68% tổng dân số, thu nhập, việc làm chênh lệch giữa thành thị - nông thôn cũng như giữa các thành phố lớn...
DI CƯ TẠO RA RÀO CẢN TRONG CHĂM SÓC SỨC KHỎE
Di cư là một sự tất yếu và là động lực của phát triển kinh tế-xã hội của đất nước. Tuy nhiên, di cư cũng tạo ra những khó khăn, thách thức cho cả nơi đi và nơi đến. Nơi đi là sự khuyết thế hệ và sụt giảm lực lượng lao động; nơi đến là các sức ép đối với cơ sở hạ tầng, dịch vụ an sinh xã hội, y tế, nước sạch, giáo dục, giao thông và thậm chí cả những vấn đề về an toàn, an ninh trật tự xã hội. Bản thân người di cư cũng phải đối mặt với nhiều khó khăn, nhiều rào cản trong việc tiếp cận và thụ hưởng các dịch vụ trên, trong đó có việc chăm sóc sức khỏe.
Phó Tổng cục trưởng Tổng cục DS-KHHGĐ Phạm Vũ Hoàng cho biết, một thực tiễn hiện nay là đại dịch Covid-19 đã ảnh hưởng toàn diện, sâu rộng đến mọi quốc gia trên thế giới và đang diễn biến phức tạp. Việc di chuyển, tiếp xúc của người di cư quốc tế đã làm gia tăng tình trạng lây lan của dịch bệnh giữa các quốc gia và trên toàn cầu. Người di cư là nhóm dân số dễ bị tổn thương cũng phải đối mặt với những vẫn đề như mất việc làm, giảm lương đặc biệt là những nguy cơ về sức khỏe và những việc này cũng tác động tới sự phát triển kinh tế-xã hội của mỗi quốc gia.
Tại Hội thảo “Khởi động Chương trình nâng cao sức khỏe người di cư Việt Nam” do Tổng cục Dân số-Kế hoạch hóa gia đình (Bộ Y tế), Tổ chức Di cư Quốc tế (IOM) và Tổ chức y tế thế giới (WHO) phối hợp tổ chức ngày 7/7 tại Hà Nội, các chuyên gia đã chỉ ra một số rào cản đã tác động đến sức khỏe của người di cư và việc tiếp cận dịch vụ chăm sóc sức khỏe. Đó là việc thực hiện chính sách chưa đồng bộ tại tuyến cơ sở, hệ thống giám sát sức khỏe người di cư chưa đầy đủ, còn nhiều hạn chế trong quan hệ đối tác và mạng lưới kết nối các bên liên quan, chưa thực sự lưu tâm về giới và thân thiện với người di cư từ phía người cung cấp dịch vụ y tế, nhân viên hành chính và cộng đồng... Kết quả nghiên cứu nhấn mạnh tính quan trọng của việc tiếp cận liên ngành nhằm hỗ trợ kỹ thuật việc xây dựng và thực hiện các chính sách, mô hình, dự án sức khỏe phù hợp với người di cư.
Nghị quyết số 21-NQ/TW ngày 25/10/2017 của Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam khóa XII về công tác dân số trong tình hình mới và Chiến lược Dân số Việt nam đến năm 2030 đã yêu cầu quan tâm, đầu tư đối với nhóm dân số dễ bị tổn thương trong đó có người di cư. Bộ Y tế Việt Nam đã cam kết thực hiện Nghị quyết 70.15 về tăng cường sức khỏe của người tị nạn và người di cư được Hội đồng Y tế thế giới (WHA) thông qua tháng 5 năm 2017.
Để đạt được mục tiêu của “Chương trình phát triển bền vững tầm nhìn 2030” dựa trên nguyên tắc “không ai bị bỏ lại phía sau”, điều bắt buộc là nhu cầu sức khỏe của người di cư phải được đáp ứng đầy đủ. Tại Hội thảo trên, các chuyên gia cũng đã chia sẻ kết quả nghiên cứu thực trạng sức khỏe người di cư Việt Nam của Cục Quản lý khám chữa bệnh- Bộ Y tế, chia sẻ kinh nghiệm chăm sóc sức khỏe người di cư của quốc gia khác trong khu vực, nghiên cứu và khuyến nghị của IPFCS, IOM, WHO,...các ý kiến tham luận của các chuyên gia nhằm đưa ra được các khuyến nghị về chính sách sức khỏe người di cư.
Phương Nguyên