Gần đây, dư luận xã hội quan tâm đến dự án xây dựng Nhà hát Opera Hồ Tây nằm trong đồ án quy hoạch bán đảo Quảng An (quận Tây Hồ, Hà Nội).
Nhà
hát Opera Hồ Tây được kiến trúc sư Renzo Piano - một tên tuổi lớn của
ngành kiến trúc Italia và của thế giới thiết kế. Ông là tác giả của
nhiều công trình nổi tiếng như Tòa nhà chọc trời là trụ sở của tờ The
New York Times (Mỹ), Nhà hát Parco della Musica Auditorium (Italia),
Trung tâm Georges Pompidou (Pháp)… Nhà hát Opera Hồ Tây là công trình
gửi gắm nhiều tâm huyết mà vị kiến trúc sư tài hoa dành tặng cho Hà Nội,
ứng dụng công nghệ kết cấu phức tạp, cầu kỳ với những nét kiến trúc
được cho là biểu hiện sinh động của văn hóa thủ đô vừa truyền thống vừa
hiện đại.
Công trình được kỳ vọng sẽ
là một biểu tượng văn hóa mới của thủ đô. Tuy nhiên, dự án ngay khi vừa
đưa ra để thăm dò dư luận đã vấp phải những ý kiến tranh luận gay gắt
của người dân và giới chuyên môn.
Trước
đó, ở Thành phố Hồ Chí Minh, dự án xây dựng nhà hát Thủ Thiêm cũng gặp
phải làn sóng phản đối của dư luận. Chính quyền thành phố sau đó đã
tuyên bố tạm ngừng dự án này để ưu tiên đầu tư công cho các công trình
hạ tầng, giao thông...
Trước tiên
phải khẳng định ngay rằng, những cuộc tranh luận xã hội, với nhiều luồng
ý kiến khác nhau về mọi lĩnh vực của đời sống là hết sức bình thường,
thậm chí còn cần thiết cho phát triển.
Chúng
ta ủng hộ những ý kiến lành mạnh, thuyết phục dù là đồng tình hay phản
đối một vấn đề nào đó. Theo dõi những cuộc tranh luận liên quan việc xây
dựng các nhà hát gần đây, điều cần ghi nhận là có nhiều ý kiến tâm
huyết, nặng lòng với sự nghiệp phát triển văn hóa của đất nước.
Tuy
nhiên, cùng với đó cũng bộc lộ không ít những rào cản, hạn chế trong tư
duy của một bộ phận người dân mà nguyên nhân có lẽ xuất phát từ những
quan niệm ăn sâu bén rễ trong một thời gian dài, cho rằng văn hóa chỉ là
“loa, đèn, kèn, trống”, chuyên “tiêu tiền” mà không “làm ra tiền”, có
chăng chỉ là sự “thêm vào” mà không phải là “nền tảng thật sự” của đời
sống xã hội.
Khi nhắc đến việc xây
dựng các thiết chế văn hóa, các kết cấu hạ tầng văn hóa, không ít ý kiến
chỉ ra rằng, nước ta còn nghèo, thu nhập đầu người còn thấp, do đó cần
phải ưu tiên cho những thứ phục vụ đời sống dân sinh thiết thực như
trường học, bệnh viện, nhà tình nghĩa... Sự quan tâm dành cho văn hóa ở
nhiều địa phương chỉ ở mức độ hạn chế, có cũng được mà không có cũng
“chẳng chết ai”. Chính quan điểm như vậy đã cản trở sự phát triển văn
hóa của đất nước.
Nhìn lại đất nước
ta sau gần 37 năm đổi mới, kinh tế có những bước phát triển vượt bậc,
hàng nghìn công trình bề thế đã được xây dựng như sân bay, trung tâm
thương mại, khu đô thị,… nhưng số lượng các công trình văn hóa mới có
giá trị nổi bật chưa tương xứng.
Quay
trở lại vấn đề xây dựng các nhà hát, nhiều ý kiến phản biện cho rằng
không nên xây dựng nhà hát, nhất là các nhà hát opera hay nhạc giao
hưởng bởi kinh tế của đất nước ta còn nghèo, người dân chưa có nhu cầu
đi xem hòa nhạc. Việc đầu tư kinh phí xây dựng các công trình này bị cho
là lãng phí, thay vào đó nên để dành tiền cho các công trình quốc kế
dân sinh. Ý kiến này không phải không có lý nhưng dường như chưa thỏa
đáng.
Tầm
nhìn chiến lược của Đảng và Nhà nước về phát triển văn hóa đặt ra yêu
cầu văn hóa phải thật sự trở thành một trụ cột phát triển bền vững của
Việt Nam, bởi vậy, việc đầu tư cho những công trình văn hóa mới mang
tính biểu tượng của mỗi địa phương, biểu tượng của Việt Nam trong thời
đại mới là cần thiết.
Chẳng hạn với
Nhà hát Opera Hồ Tây, nếu việc xây dựng đúng như ý tưởng của kiến trúc
sư Renzo Piano là “làm sống dậy một Hà Nội văn hiến, không chỉ là những
giá trị văn hóa đã trường tồn với thời gian, mà còn là văn hóa tiên
tiến, tiệm cận với những giá trị tinh hoa của thế giới” thì thiết nghĩ,
đó là một công trình cần có đối với Thủ đô trong thời kỳ hội nhập.
Nếu
làm một cuộc thống kê đánh giá tổng thể có thể thấy, Hà Nội và nhiều
địa phương vẫn đang rất thiếu những công trình văn hóa tầm cỡ, nổi bật,
là nơi kết tinh giá trị văn hóa Việt Nam trong thời đại mới, xứng tầm
với sự phát triển của đất nước.
Các
công trình biểu tượng như Nhà hát Lớn Hà Nội, Nhà hát Lớn Hải Phòng,
Nhà hát Thành phố Hồ Chí Minh… đều là những công trình kiến trúc được
xây dựng từ thời kỳ Pháp thuộc. Những công trình đó trường tồn với thời
gian, là nơi ghi dấu quá khứ lịch sử văn hóa dân tộc, nhưng đó vẫn là
câu chuyện của ngày hôm qua, không thể đáp ứng được yêu cầu, đòi hỏi của
sự phát triển trong tương lai.
Văn
hóa không chỉ lưu giữ lại quá khứ mà cần phải trở thành một dòng chảy
liên tục, không ngừng tiếp biến, sáng tạo. Chúng ta tự hào, trân trọng
quá khứ nên luôn chú trọng công tác giữ gìn, sửa chữa, tu bổ các công
trình văn hóa có giá trị nhưng chúng ta không được phép quên rằng cần
phải xây dựng những công trình văn hóa của hôm nay, “mã hóa” những tinh
túy trong văn hóa hôm nay để kể chuyện với các thế hệ tương lai về thời
đại mình đang sống.
Sẽ là khiếm
khuyết lớn nếu chúng ta chỉ chăm chăm phát triển kinh tế và cho rằng khi
nào dư cơm ăn thừa áo mặc mới dành sự quan tâm cho văn hóa. Sức mạnh,
giá trị của văn hóa vừa làm phong phú tinh thần cho nhân dân, vừa góp
phần “xóa đói giảm nghèo” đúng nghĩa.
Có
thể lấy thí dụ nhà hát Opera Sydney (Australia), nhà hát “Marina Bay
Sands Theatre” (Singapore), nhà hát Opera Oslo (Na Uy) mỗi năm thu về
rất nhiều tiền cho không chỉ ngành biểu diễn mà cả ngành du lịch. Ở
nhiều thành phố lớn trên thế giới, các nhà hát có kiến trúc độc đáo, quy
mô, xứng tầm đã trở thành những địa điểm du lịch được yêu thích.
Tất
nhiên, việc xây dựng một công trình lớn, tầm vóc, dù trong lĩnh vực nào
cũng cần dựa trên các cơ sở thực tế cũng như nhiều điều kiện phù hợp
khác. Điều cần lưu ý là vấn đề tư duy trong thực hành xây dựng và phát
triển văn hóa. Ý kiến của các tầng lớp nhân dân luôn cần được lắng nghe,
tiếp thu thận trọng, nhưng cùng với đó các cấp quản lý lãnh đạo cũng
cần có tầm nhìn chiến lược và sự am hiểu sâu sắc, tầm nhìn thấu đáo về
đầu tư phát triển văn hóa.
Đây là
cơ sở quan trọng giúp tạo ra những bước đột phá trong phát triển văn
hóa. Cần xác định rằng không chỉ câu chuyện xây dựng nhà hát, mà xây
dựng bất cứ cơ sở hạ tầng, thiết chế văn hóa nào cũng sẽ gặp trở ngại,
vì việc tạo ra một cái mới không mấy khi được chấp nhận dễ dàng, nhất là
cái mới đó có tầm vóc, quy mô về ý tưởng. Văn hóa lại là sản phẩm không
thể nhìn thấy ngay kết quả trong một thời gian ngắn như kinh tế. Nhà
hát Opera Sydney khi bắt đầu xây dựng cũng gặp phải sự phản ứng dữ dội
của người dân và bị cho rằng đó là một kiến trúc “quái dị”, tốn kém.
Thế
nhưng ngày nay, Opera Sydney đã nổi tiếng khắp thế giới, thu hút hàng
triệu lượt người đến hằng năm để thưởng thức nghệ thuật và tham quan du
lịch. Tháp Eiffel nằm ở trung tâm thành phố Paris tráng lệ cũng vấp phải
tình trạng tương tự. Hàng trăm nghệ sĩ trí thức nổi tiếng thời kỳ đó đã
lập hẳn một ủy ban để phản đối việc xây dựng công trình này.
Nhưng
nhờ có sự quyết đoán của kiến trúc sư và những người có trách nhiệm,
nhân loại đã có một di sản văn hóa để chiêm ngưỡng mỗi khi đặt chân đến
nước Pháp. Đây là bài học cho thấy khi có một tầm nhìn dài hơi trong tư
duy xây dựng và phát triển các công trình văn hóa sẽ có khả năng đạt
được những thành tựu rực rỡ ngoài mong đợi.
Trong
vài ba năm trở lại đây, đời sống văn hóa nước ta đã có những bước thay
đổi vượt bậc theo chiều hướng tích cực. Nhiều hoạt động văn hóa diễn ra
sôi nổi, rộng khắp. Văn hóa hiện diện trong mọi mặt của đời sống xã hội,
từ nông thôn đến thành thị, từ đồng bằng đến miền núi.
Nghị quyết của Đảng về văn hóa đã được đưa vào đời sống và đạt được
nhiều thành tựu đáng tự hào. Đổi mới tư duy trong công tác văn hóa, cởi
mở trong nhìn nhận đánh giá các vấn đề liên quan văn hóa, không ngừng
tiếp thu cái mới, bản lĩnh, khoa học, quyết đoán, chúng ta có thể sáng
tạo những giá trị văn hóa vừa tiếp nối truyền thống vừa mang tầm thời
đại.
Đồng thời khi tiếp nhận một
vấn đề mới, như việc xây dựng một nhà hát, một không gian văn hóa, mỗi
cá nhân cần bình tĩnh đánh giá, lắng nghe, đừng vội “ném đá” hay phản
đối. Với tư duy cởi mở, sáng tạo, không ngừng đổi mới sẽ giúp cho văn
hóa dân tộc hội nhập cùng thế giới, vừa giữ gìn bản sắc vừa sáng tạo để
nâng mình lên, đi cùng thời đại./.
VŨ QUỲNH TRANG (nhandan.vn)