(TG) - Lâu nay, trong nói và viết, do thói
quen, nhiều người - kể cả giới
trí thức, người cầm bút, đặc biệt
là báo chí - vẫn hay sử dụng “ngược
nghĩa” một số từ thông dụng. Điều
đáng nói là có những từ sử dụng
không đúng nghĩa đã gần như trở
thành “mặc nhiên” trong nhiều văn
bản, tác phẩm báo chí - nhiều người
coi đó là sự phát triển và “cách tân”
của tiếng Việt. Tuy nhiên, để tiếng
Việt giữ được cái hay, cái chuẩn, cái
đẹp, thiết nghĩ, nên khắc phục tình
trạng “cái sai, nói đi nói lại, coi như
đúng”. Trên cơ sở ý kiến của các
chuyên gia ngôn ngữ đã từng lên
tiếng, bài viết ngắn này xin “gom
nhặt”, nêu lại một số ví dụ.
1. Chủ nghĩa xã hội là danh
từ, còn xã hội chủ nghĩa là
tính từ, không thể lầm lẫn. Vậy mà
vẫn có khá nhiều người, nhất là
các bạn sinh viên vẫn thường nói
và viết: “Chúng ta xây dựng xã hội
chủ nghĩa từ một nước nông nghiệp
lạc hậu”. Phải nói: “Chúng ta xây
dựng chủ nghĩa xã hội từ …” hoặc
“Chúng ta xây dựng xã hội xã hội
chủ nghĩa từ…” (phải có 2 từ xã hội
liền nhau bởi vì sau từ xây dựng là
động từ phải là danh từ, chứ không
thể là tính từ).
2. Trong nhiều bài nói, bài viết,
nhất là trên báo chí vẫn
thường xuất hiện từ Vấn nạn nhằm
mục đích nhấn mạnh về một vấn đề
gây bức xúc trong xã hội mà chưa có cách gì giải quyết. Ví dụ: Vấn
nạn nâng điểm, vấn nạn bằng
giả, vấn nạn tham nhũng.v.v..
Điều này khiến cho không ít bạn
đọc và người nghe “mặc nhiên”
hiểu rằng “vấn nạn” là một vấn
đề nghiêm trọng, gay cấn, nguy
hiểm - ở một cấp độ cao hơn cả
tệ nạn (!?)
Thực ra “vấn nạn” là một từ
Hán Việt, ít nhất là về mặt hình
thức của nó, được kết hợp bởi
hai yếu tố: Vấn và Nạn. Theo cấu
trúc của từ Hán Việt thì trong từ
hai âm tiết này, nạn đóng vai trò
chính, vai trò trung tâm.
Nạn đứng riêng là một từ rất
quen thuộc trong tiếng Việt, có
nghĩa là một hiện tượng gây nguy
hại, tai hoạ cho con người, cho
cộng đồng, có thể do thiên nhiên
hoặc do chính con người gây ra.
Thí dụ như: nạn hạn hán, nạn
trộm cắp, nạn cờ bạc...
Theo Đại từ điển Tiếng Việt,
Vấn có nghĩa là hỏi, trái với đáp.
Vấn thường nằm trong những kết
hợp từ như: Vấn an - hỏi thăm
sức khỏe người trên. Vấn danh -
một thủ tục trong cưới xin trước
đây. Vấn đáp - hỏi và đáp lại (như
thi vấn đáp). Vấn đề - điều cần
phải nghiên cứu giải quyết (như:
mấy vấn đề được nêu trong cuộc
họp, vấn đề lương bổng…). Ngoài
ra, cũng có những trường hợp từ
Vấn đứng sau trong từ ghép, như:
Tư vấn, Chất vấn, Cố vấn, Tự vấn,
Học vấn…
Cũng theo Đại từ điển Tiếng
Việt, Vấn nạn là một động từ có
nghĩa là: Hỏi vặn! Nó hoàn toàn
đồng nghĩa với từ Cật vấn, nhưng
ít được dùng hơn từ này!
Tại sao lại xuất hiện từ Vấn
nạn theo cách hiểu méo mó hiện
nay? Có thể là người ta muốn
nói đến một loại tệ nạn gây bức
xúc, đang trở thành một vấn đề
nổi cộm? Tức là muốn ghép từ
Vấn trong Vấn đề vào với từ Nạn
để trở thành một từ mới? Nhưng
thực ra muốn nói đến mức độ tệ
nạn, trong tiếng Việt không thiếu
gì những từ như Đại nạn, Quốc
nạn, thậm chí Quốc tế nạn. Còn
nếu sử dụng Vấn nạn chỉ là nói
tắt của Vấn đề tệ nạn thì hoàn
toàn “ngược nghĩa”.
Có người “cãi lý” rằng những
từ như Vấn nạn là một “từ mới” -
thể hiện sự “nâng cấp” của tiếng
Việt cho phù hợp với sự phát
triển của xã hội, nhưng thực ra
đó chỉ là một thói quen dùng
bừa, dùng ẩu, thậm chí là biểu
hiện của thói sính chữ nghĩa
(người sính nói chữ rất thích
dùng những từ nghe thật “kêu”
mà thông thường là chính mình
không hiểu nghĩa thấu đáo của
những từ đó).
3. Điểm yếu và yếu điểm
hoàn toàn khác nhau về
nghĩa, nhưng không ít người vẫn
“đánh đồng” nó trong bài viết,
nhất là trong phát biểu và giao
tiếp ngôn ngữ. Điểm yếu là khuyết
điểm, nhược điểm, là cái phần dở
(không mạnh). Còn yếu điểm là
cái chính, có thể dở, có thể hay.
Âm tiết yếu trong từ điểm yếu là
yếu, mạnh; còn trong từ yếu điểm
lại mang nghĩa chính, phụ.
Nói: “Yếu điểm của chúng
ta hiện nay là chưa có một đội
ngũ quản lý kinh tế thực sự tài
năng, vững vàng” là không chính
xác, mà phải nói: “Điểm yếu của
chúng ta…”.
Nhiều người vẫn lầm tưởng
yếu điểm là khuyết điểm (lầm lẫn
với điểm yếu). Khi nói: “Sự chân
thành của anh ấy là nguyên nhân
chính để trái tim tôi rung động,
chứ không phải là chức quyền
và tiền bạc” là hoàn toàn đúng.
Nhưng nếu nói là: “Sự chân thành
của anh ấy là yếu điểm để trái
tim tôi rung động…” cũng không
sai, bởi như đã nói ở trên, yếu
điểm là điểm chính, cốt yếu, tuy
nhiên cũng có vẻ không “thuận
tai”. Tất nhiên nếu thay đổi “yếu
điểm” thành “điểm yếu” trong
trường hợp này thì hoàn toàn sai.
Có những từ, cụm từ vì không
được sử dụng đúng nghĩa, nhưng
nghe nhiều, đọc nhiều, ngỡ là
đúng, là hay, là “sang”. Điều này
cần được khắc phục để công
chúng và bạn đọc dần thích nghi
và trở lại với cái hay, cái đúng,
cái chính xác, khoa học. Không
thể cứ “cái sai, nói đi nói lại, coi
như đúng”.
Minh Triết
________________________
Bài đăng TCTG số 6/2019