1. “Ông ấy bây giờ mới bị xử lý là quá muộn”; “Vi phạm lâu rồi, bây
giờ cấp trên mới biết thôi”; “Nhiều người trong cơ quan biết sếp vi phạm
nhưng sợ “đấu tranh, tránh đâu”...
Không ít lần tôi được nghe như thế khi hỏi chuyện những người quen ở
cơ quan, đơn vị, địa phương có cán bộ, đảng viên vi phạm kỷ luật, pháp
luật.
Ví dụ thì rất nhiều và có lẽ cũng chẳng cần nêu ra. Chỉ riêng những
kết luận của Ủy ban Kiểm tra Trung ương từ đầu nhiệm kỳ Đại hội XIII của
Đảng đến nay đã cho thấy, nhiều cán bộ, đảng viên vi phạm nghiêm trọng
từ lâu, chủ yếu là: Thiếu trách nhiệm, buông lỏng lãnh đạo, chỉ đạo,
kiểm tra, giám sát dẫn đến gây thất thoát lớn tài sản của Nhà nước; suy
thoái về phẩm chất chính trị, đạo đức, lối sống; mất đoàn kết nội bộ, vi
phạm nguyên tắc tập trung dân chủ, quy chế làm việc; vi phạm các quy
định trong công tác cán bộ, quản lý đầu tư, xây dựng, sử dụng đất đai,
tài chính, tài sản; tham nhũng... Những vi phạm này, không thể nói là
các đồng chí trong cấp ủy, ban lãnh đạo và chi bộ, đồng nghiệp cùng công
tác với cán bộ, đảng viên đó đều... không biết!
Bên cạnh những vi phạm nghiêm trọng, khá nhiều cán bộ, đảng viên có
những khuyết điểm, như: Độc đoán, gia trưởng, tham gia tệ nạn xã hội, vi
phạm quy định về những điều đảng viên không được làm và trách nhiệm nêu
gương đối với cán bộ, đảng viên, người đứng đầu... Đồng chí, đồng đội,
nhân viên là những người trực tiếp chịu tác động hoặc được chứng kiến,
nhưng vẫn không mạnh dạn góp ý, phê bình!
Chính vì không được thẳng thắn góp ý, phê phán nên những cán bộ, đảng
viên đó càng “tự tung tự tác”, “cái sảy nảy cái ung”, vi phạm tăng thêm
dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Ngoài những nguyên nhân dẫn đến tình trạng không phê bình, ngại góp ý
với đồng chí, đồng đội, đồng nghiệp, nhất là với cấp trên, như: Sợ mất
lòng, sợ bị trù dập, quy chụp là gây mất đoàn kết; vì cùng có chung lợi
ích; hoặc đơn giản là tâm lý “an phận thủ thường”, sợ bị hiểu sai... thì
lâu nay, không ít cán bộ, đảng viên, công chức, viên chức có quan điểm
“việc ai nấy làm”, không tham gia vào công việc và cuộc sống của người
khác. Sự thờ ơ, vô cảm trước những việc sai trái, biết rõ những sai
phạm, khuyết điểm của đồng nghiệp, đồng chí, đồng đội mà không thẳng
thắn góp ý, phê bình đã dẫn đến nhiều hệ lụy: Cán bộ, đảng viên tiếp tục
vi phạm, làm suy yếu tổ chức, ảnh hưởng sự trong sạch vững mạnh và uy
tín của Đảng.
2. “Trong phê bình thì nể nang, né tránh, ngại va chạm, thấy đúng
không bảo vệ, thấy sai không đấu tranh; lợi dụng phê bình để nịnh bợ,
lấy lòng nhau...” và “đoàn kết xuôi chiều” là một trong những biểu hiện
của sự suy thoái, "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" mà Nghị quyết Trung ương 4 (khóa XII) đã chỉ rõ.
Hội nghị Trung ương 4 (khóa XIII) của Đảng thẳng thắn đánh giá: Năng
lực lãnh đạo, sức chiến đấu, tự phê bình và phê bình, công tác kiểm
tra, giám sát của nhiều tổ chức đảng còn hạn chế. Một số cấp ủy, tổ chức
đảng chưa thẳng thắn đấu tranh với những biểu hiện suy thoái, “tự diễn
biến”, “tự chuyển hóa”, thậm chí còn cục bộ, lợi ích nhóm...
Để thực hiện mục tiêu kiên quyết đấu tranh chống chủ nghĩa cá
nhân, ngăn chặn, đẩy lùi, xử lý nghiêm cán bộ, đảng viên suy thoái về tư
tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, biểu hiện "tự diễn biến", "tự
chuyển hóa"... Hội nghị Trung ương 4 (khóa XIII) đã xác định nhiệm vụ và
giải pháp đầu tiên là: Tiếp tục đổi mới, nâng cao chất lượng công tác
chính trị, tư tưởng, tự phê bình và phê bình; trong đó nhấn mạnh: “Nâng
cao chất lượng sinh hoạt của tổ chức đảng, các tổ chức chính trị-xã
hội, nhất là cấp ủy, thường vụ cấp ủy, đề cao và thực hiện nghiêm tự phê
bình và phê bình từ Trung ương đến chi bộ, khắc phục tình trạng nể
nang, né tránh, ngại va chạm, "dĩ hòa vi quý". Kịp thời phát hiện
và kiên quyết đấu tranh ngăn chặn biểu hiện suy thoái, "tự diễn
biến", "tự chuyển hóa"... Bên cạnh đó, chú trọng công tác tự kiểm
tra, tự giám sát của cấp ủy, tổ chức đảng và các tổ chức trong hệ thống
chính trị, kịp thời phát hiện từ nội bộ để chấn chỉnh ngay những vi phạm
từ khi mới phát sinh, không để vi phạm nhỏ tích tụ thành khuyết
điểm, sai phạm lớn.
Sinh thời, Chủ tịch Hồ Chí Minh đặc biệt coi trọng công tác xây dựng
Đảng với rất nhiều giải pháp, nhưng quan trọng nhất, theo Người, trước
hết là phải “Nâng cao đạo đức cách mạng, quét sạch chủ nghĩa cá nhân”
(bài báo Người viết nhân dịp kỷ niệm 39 năm Ngày thành lập Đảng). Muốn
thực hiện được điều này, Người chỉ rõ: “Phải thực hành phê bình và tự
phê bình nghiêm chỉnh trong Ðảng. Phải hoan nghênh và khuyến khích quần
chúng thật thà phê bình cán bộ, đảng viên. Chế độ sinh hoạt của chi bộ
phải nghiêm túc”...
Bác Hồ nhấn mạnh “Chế độ sinh hoạt của chi bộ phải nghiêm túc” vì tất
cả hoạt động của chi bộ chủ yếu được thông qua sinh hoạt với 3 hình
thức: Sinh hoạt lãnh đạo; sinh hoạt học tập; sinh hoạt tự phê bình và
phê bình. Mỗi hình thức sinh hoạt có yêu cầu riêng, nhưng đều phải có
tính lãnh đạo, tính giáo dục và tính chiến đấu, trên cơ sở thực hiện
nghiêm nguyên tắc tổ chức và sinh hoạt đảng, đó là: Tập trung dân chủ;
tập thể lãnh đạo, cá nhân phụ trách; tự phê bình và phê bình.
Thế nhưng, tình trạng ngại phê bình, “ngại nói thật” trong sinh hoạt
chi bộ và cả sinh hoạt cấp ủy, đảng bộ vẫn khá phổ biến. Đây là nguyên
nhân cơ bản làm mất tính chiến đấu trong sinh hoạt đảng, dẫn đến không
kịp thời ngăn ngừa những vi phạm của cán bộ, đảng viên, để xảy ra sai
phạm kéo dài và nghiêm trọng. Thậm chí, không ít cán bộ, đảng viên có
sai phạm mà vẫn được đánh giá hoàn thành tốt nhiệm vụ và đề nghị khen
thưởng, bổ nhiệm.
Thật đáng buồn khi hầu hết các vụ việc cán bộ, đảng viên vi phạm về
đạo đức, lối sống, kỷ luật, pháp luật, nhất là tham nhũng... đều do quần
chúng nhân dân, báo chí hoặc cơ quan chức năng cấp trên phát hiện.
Trong khi đó, chi bộ, cấp ủy là nơi trực tiếp quản lý, giáo dục, rèn
luyện và tiến hành kiểm tra, giám sát, đánh giá cán bộ, đảng viên; người
cùng chi bộ, cùng cơ quan thường xuyên gần gũi, công tác, hiểu hết tính
cách cũng như những việc làm của nhau-như “cùng nằm trong chăn mà
lại... không biết chăn có rận”!?
Rõ ràng, việc cần làm ngay là phải quy trách nhiệm, xử lý kỷ luật
nghiêm đối với những cán bộ, đảng viên cùng sinh hoạt trong cấp ủy, chi
bộ mà không phê bình, góp ý, để đồng chí, đồng đội vi phạm pháp luật, kỷ
luật, nhất là với những vi phạm nghiêm trọng, kéo dài (như Bộ luật Hình
sự đã quy định tội danh “không tố giác tội phạm” và “che giấu tội
phạm”). Bên cạnh đó, cần ban hành quy định bình xét cán bộ, đảng viên
theo thang điểm 10 trên từng nội dung, trong đó có tinh thần tự phê bình
và phê bình...; đồng thời xếp loại cán bộ, đảng viên trong từng chi bộ
theo số thứ tự (từ tốt nhất đến yếu nhất) để tăng tính đấu tranh phê
bình trong sinh hoạt đảng, bảo đảm kết quả bình xét thực chất hơn, tránh
tình trạng "tạo điều kiện cho nhau cùng ở mức hoàn thành tốt nhiệm vụ”.
Có như vậy mới khắc phục được tình trạng “dĩ hòa vi quý”, nể nang, né
tránh, thấy sai không đấu tranh.
3. “Tôi vô cùng cảm ơn anh đã rất kiên trì, dũng cảm, chân thành góp
ý, giúp tôi sửa được tính nóng nảy, gia trưởng, đồng thời biết tôn
trọng, lắng nghe cấp dưới. Nếu không, sai lầm của tôi không chỉ dẫn tới
hậu quả nghiêm trọng mà tôi còn mất hết tình cảm đồng đội, bạn bè”.
Hầu như lần nào làm nhiệm vụ lái xe “tháp tùng” bố đi dự gặp mặt hội
truyền thống của đơn vị cũ, tôi cũng được nghe một bác nguyên là trung
đoàn trưởng nói với bố tôi như vậy.
Chuyện là, thời kháng chiến chống đế quốc Mỹ xâm lược, bố tôi là trợ
lý tác chiến trung đoàn. Thấy đồng chí trung đoàn trưởng nóng tính,
“quân phiệt miệng”, thường xuyên quát mắng cấp dưới khiến anh em vừa sợ
vừa không hài lòng nên trong các cuộc họp chẳng ai ý kiến gì, nhưng khi
ra ngoài thì xì xào với nhau; sau hai lần chân thành góp ý nhưng bị
trung đoàn trưởng gạt phăng, bố tôi đã định “mặc kệ”. Nhưng một hôm,
nghe các tiểu đoàn trưởng và sĩ quan tham mưu bàn tán rằng phương án tác
chiến do trung đoàn trưởng quyết định không hợp lý, dễ bị thất bại, bố
tôi cũng thấy như vậy nên quyết định phải ý kiến với thủ trưởng.
“Được nhận” những lời khó nghe, bố tôi ức chảy nước mắt, chạy về hầm.
Không thể để một quyết định nặng tính chủ quan, sai lầm có thể dẫn đến
“nướng quân”, bố tôi quyết tâm viết thư gửi trung đoàn trưởng. Lá thư đó
rất dài, ngoài nêu những bất hợp lý của phương án tác chiến còn góp ý
riêng với thủ trưởng cần bỏ tính gia trưởng, “quân phiệt miệng” khiến
cấp dưới ức chế và không thể phát huy dân chủ trong đơn vị, thậm chí cán
bộ, chiến sĩ chán nản... Cuối thư, bố tôi mạnh dạn viết: Nếu trung đoàn
trưởng không tiếp thu phê bình và chỉnh sửa thì tôi sẽ viết thư gửi chỉ
huy sư đoàn. Còn nếu tôi sai thì tôi xin hoàn toàn chịu kỷ luật!
Thật may, lá thư này đã khiến đồng chí trung đoàn trưởng thay đổi. Ông gọi bố tôi lên nói lời cảm ơn...
“Phê bình cho đúng để trị bệnh cứu người” là tư tưởng có tính nhân
văn rất sâu sắc của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Người chỉ rõ: Khuyết điểm cũng
như chứng bệnh. Phê bình giống như uống thuốc. Nếu sợ phê bình thì cũng
khác nào có bệnh mà giấu bệnh, không dám uống thuốc. Như vậy thì bệnh
tình lại càng nặng thêm. Do vậy, đối với đảng viên, cán bộ mà nể nang
không phê bình, để cho đồng chí mình cứ sa vào lầm lỗi, đến nỗi hỏng
việc thì khác nào thấy đồng chí mình ốm mà không chữa cho họ... Biết
người ta sai mà không nói cho người ta sửa tức là hại người. Tự phê bình
và phê bình phải xuất phát từ tình đồng chí, thương yêu lẫn nhau. Càng
yêu thương thì càng phải thẳng thắn phê bình, có như vậy mới thực sự
giúp nhau tiến bộ.
Cổ nhân cũng đã đúc rút: Những người chân thành, mạnh dạn phê bình
bạn chính là người bạn tốt và điều gì xuất phát từ trái tim sẽ đi tới
được trái tim. Ngược lại, những ai biết rõ bạn đang làm sai mà không
khuyên can thì đó chính là người xấu.
Có thể khẳng định, việc chân thành, thẳng thắn phê bình, góp ý không
chỉ là yêu cầu có tính nguyên tắc trong sinh hoạt đảng và các tổ chức
thuộc hệ thống chính trị mà còn thể hiện tình người sâu sắc, nhân văn.
Việc biết đồng chí, đồng đội đang mắc khuyết điểm, lầm đường lạc lối mà
vẫn “mũ ni che tai” chính là làm hại tổ chức và đồng chí, đồng đội.
“Tội” này cần phải kiên quyết đấu tranh, phê phán, cả trong công tác và
trong cuộc sống đời thường./.
Huy Quang (qdnd.vn)