Nếu nghệ thuật chỉ phản ánh hiện thực theo kiểu sao chép thì đó không
phải là nghệ thuật. Nhưng không có hoạt động nhận thức - phản ánh nào
lại không bắt đầu từ hiện thực khách quan, hoặc không thể hiện sự phản
ánh thế giới khách quan. Mục tiêu của hoạt động con người dưới sự dẫn
dắt của ý thức là nhằm hoàn thiện bản thân và cải biến thế giới. Nghệ
thuật có thể thể hiện "cái tôi" rất riêng biệt (đôi khi như huyền bí)
của nghệ sĩ, nhưng nghệ thuật đáp ứng nhiệm vụ của thời đại, nghệ thuật
phục vụ nhân dân thì không hề thấp kém. Do chỗ đáp ứng nhiệm vụ ấy mà
nghệ thuật trở nên cao quý và bất tử. Những áng thiên cổ hùng văn như
Hịch tướng sĩ văn, Bình Ngô đại cáo là thí dụ. Theo tác giả Abrams (Hoa
Kỳ) dù có thể xét một tác phẩm nghệ thuật trên nhiều bình diện, từ các
lý thuyết tiếp nhận, biểu hiện, ký hiệu học... thì cũng không phủ nhận
sự phản ánh như một cội nguồn, hướng về tác động tích cực đến công chúng
như một mục tiêu.
Đó là phía người sáng tác còn về phương diện quản lý, trong khi khẳng
định và tạo điều kiện cho tự do sáng tác, cũng cần bình tâm trước một
số điều mà thoạt đọc, thoạt xem, thoạt nghe thì có vẻ gai góc, lạ lẫm.
Bằng sự nhạy cảm, bằng cái nhìn đời trong các mối liên hệ từ quá khứ đến
hiện tại và thấu đến tương lai, nghệ sĩ có tài năng nhìn thấy, phát
hiện ra những điều mà đôi khi nhà chính trị và người khác chưa nhìn
thấy. Vả lại, chân lý vốn tương đối, như Lê-nin đã từng nói đại ý: Chân
lý không có ở sự khởi đầu mà ở cuối, nói đúng hơn là ở sự tiếp tục. Lịch
sử, nhất là lịch sử của những cuộc cách mạng, luôn luôn có nội dung
phong phú hơn, nhiều dạng, nhiều mặt hơn, sinh động hơn. Vì thế, không
nên vội vã phủ nhận khi chưa nắm bắt đầy đủ và có chứng lý về những sản
phẩm nghệ thuật gai góc, lạ lẫm. Tất nhiên, không được từ điều này mà
tạo ra "kẽ hở" để dung nạp các tác phẩm không đáp ứng nhu cầu thẩm mỹ
lành mạnh, hoặc đi ngược lại sự tiến bộ của xã hội và con người.
Chúng ta đang tiến hành tổng kết Nghị quyết Trung ương 5, khóa VIII (năm
1998) Về xây dựng và phát triển nền văn hóa Việt Nam tiên tiến, đậm đà
bản sắc dân tộc. Văn học, nghệ thuật là một bộ phận tinh hoa của văn
hóa, có khả năng biến sức mạnh tinh thần thành sức mạnh vật chất to lớn.
Trong quá trình cách mạng, Đảng và nhân dân ngày càng hiểu rõ hơn vai
trò của văn hóa, càng trân trọng văn hóa, và xác định "Văn hóa là nền
tảng tinh thần của xã hội, vừa là mục tiêu vừa là động lực thúc đẩy sự
phát triển kinh tế - xã hội".
Bối cảnh phức tạp hiện nay cho thấy vấn đề
"văn hóa nghệ thuật là một mặt trận" vẫn giữ nguyên giá trị, và trên
mặt trận ấy "đội ngũ trí thức gắn bó với nhân dân giữ vai trò quan
trọng". Nghị quyết Đại hội Đảng lần thứ XI (năm 2011) kế thừa, phát
triển đường lối, quan điểm về văn nghệ qua các thời kỳ, khẳng định "Tiếp
tục phát triển nền văn học, nghệ thuật Việt Nam tiên tiến, đậm đà bản
sắc dân tộc, giàu chất nhân văn, dân chủ, vươn lên hiện đại, phản ánh
chân thật, sâu sắc đời sống, lịch sử dân tộc và công cuộc đổi mới đất
nước; cổ vũ, khẳng định cái đúng, cái đẹp, đồng thời lên án cái xấu, cái
ác. Khuyến khích tìm tòi, thể nghiệm những phương thức thể hiện và
phong cách nghệ thuật mới, đáp ứng nhu cầu tinh thần lành mạnh, đa dạng
và bồi dưỡng lý tưởng, thị hiếu thẩm mỹ cho công chúng, đặc biệt là thế
hệ trẻ". Đây là điểm tựa cho nghệ sĩ, đương nhiên là những nghệ sĩ "gắn
bó với nhân dân", vì không nghệ sĩ chân chính nào lại không gắn bó với
nhân dân. Nói cách khác, chỉ có nghệ sĩ gắn bó với nhân dân, với Tổ
quốc, sẵn sàng xả thân vì một tình yêu lớn, mới là nghệ sĩ chân chính.
Những năm đầu thế kỷ XX, khi dân tộc đang rên xiết dưới ách nô lệ,
máu của nghĩa sĩ và những người cộng sản đang đổ vì cuộc đấu tranh giành
độc lập, thì không ít văn nghệ sĩ chui vào vỏ ốc của "cái tôi". Như Chế
Lan Viên từ nỗi chua cay, hối hận gửi tới đời sau thông điệp: Chớ bao
giờ quên nỗi chua cay của một thời thơ ấy - Tổ quốc trong lòng ta mà có
cũng như không - Nhân dân ở quanh ta mà ta chẳng thấy - Thơ xuôi tay như
nước chảy xuôi dòng!. Trong hai cuộc kháng chiến, nghệ sĩ Việt Nam đã
hăng hái dấn thân và hình thành nên đội hình rất đẹp: nơi nào cũng có
nghệ sĩ tài năng, không chỉ với vai trò nghệ sĩ mà là người trong cuộc
với khẩu súng, cây búa cùng nhân dân của mình. "Trang văn có mồ hôi và
máu" là vì thế. Nên đã có nhiều thành tựu lớn của nghệ thuật Việt Nam
trên tất cả các lĩnh vực từ văn học, âm nhạc, sân khấu đến điện ảnh, mỹ
thuật,... được sáng tác từ vùng mỏ Quảng Ninh, từ núi rừng Tây Bắc, tới
chiến trường Khu Bốn, Khu Năm, Khu Sáu, Miền Đông, Miền Tây, Tây
Nguyên,.. Trên con đường đấu tranh giành độc lập và thống nhất nước nhà,
các tác phẩm nghệ thuật đã góp phần làm cho cả nước thống nhất một lý
tưởng, một tình yêu Tổ quốc. Còn ngày nay, hầu như nghệ sĩ đều dồn về
sống ở đô thị. Nhiều tác phẩm văn học, nghệ thuật thiếu hơi thở cuộc
sống, xa rời thực tế, lời ăn, tiếng nói, cách nghĩ, cách cảm của người
dân. Phải chăng đang có quan niệm rằng "thực tế" của nghệ sĩ hôm nay là
máy tính, là internet, là báo điện tử? Câu hỏi được đặt ra vì tình trạng
na ná giữa một số tác phẩm nghệ thuật (nhất là văn học, phim truyền
hình) với các câu chuyện, các sự kiện, vấn đề đã xuất hiện trên báo chí.
Mai-a-cốp-xki từng viết: "Phải cần đến muôn ngàn cân quặng chữ - Mới
thu về một chữ mà thôi". Nghệ sĩ giống như người thợ kim hoàn, dù khéo
léo đến mấy mà không có cả "núi quặng" thì may lắm cũng chỉ làm được vài
món đồ trang sức thô mảnh. Dẫu thế nào thì nếu muốn có tác phẩm được
công chúng mến mộ, nghệ sĩ phải tự mình phát hiện ra "núi quặng" của
mình.
Cách đây không lâu, nhạc sĩ Hồng Đăng tâm sự: "Ta có đội ngũ văn nghệ
sĩ rất quý. Yêu nước, yêu thương nhau. Nhưng còn thiếu một sự quan
trọng: Đó là sự thấu hiểu". Đúng vậy, nói văn nghệ là một mặt trận, thì
cần biết chia sẻ, thấu hiểu. Câu chuyện văn nghệ là câu chuyện hệ trọng,
chiến lược và cũng cấp bách. Trên đôi cánh của thời đại, từ tâm huyết
và khí phách của kẻ sĩ; từ sự nhận biết và trọng dụng hiền tài đến đổi
mới phương thức tập hợp; nhất định chúng ta sẽ có một đội ngũ văn nghệ
sĩ tài năng, trung thành với lý tưởng của Đảng, gắn bó với nhân dân, để
từ đó tiếp tục ra đời những tác phẩm có giá trị tư tưởng - nghệ thuật
cao, đáp ứng được sự kỳ vọng của công chúng và xã hội./.