Tuyên truyền miệng được tiến hành thông qua sự giao tiếp bằng lời nói trực tiếp giữa người nói (nhà tuyên
truyền) và người nghe (đối tượng được tuyên truyền) mà không có sự ngăn cách nào. Thông qua tuyên truyền miệng, người tuyên truyền (chủ thể) tác động làm chuyển hóa, nâng cao nhận thức, tư tưởng của người nghe (khách thể). Mặt khác, qua hoạt động của báo cáo viên, qua lời nói, cử chỉ, hành động... cổ vũ, động viên người nghe.
Nội dung tuyên truyền
miệng được thực hiện thông
qua giao tiếp mà công cụ chủ
yếu để giúp chuyển tải thông
tin là ngôn ngữ nói. Nói là một
“kiểu” tuyên truyền tổng hợp,
kết hợp được ngôn ngữ nói với
biểu cảm, phong cách, thái độ
được thể hiện trên nét mặt, cử
chỉ, ánh mắt, nụ cười của báo
cáo viên.
Ánh mắt là “cửa sổ” của tâm
hồn. Nét mặt, cử chỉ, ánh mắt,
nụ cười… là một loại “ngôn ngữ
thầm” nếu được kết hợp chặt chẽ
với ngôn ngữ nói sẽ có sức truyền
cảm mà chỉ có những người biết
làm công tác tuyên truyền miệng
mới thực hiện được.
Một khuôn mặt sáng sủa, dễ
thương, thân thiện là khuôn mặt
tự biết nói. Qua những biểu hiện
đó, nội dung lời nói được minh
họa sâu sắc hơn, tiếng nói không
đơn điệu mà trở nên sống động.
Báo cáo viên là người “truyền
lửa”, người nghe cảm thụ được
niềm vui, nỗi buồn, sự mỉa mai,
thái độ kiên quyết, niềm tin
mãnh liệt từ buổi nói chuyện,
làm cho hiệu quả tuyên truyền
được nâng lên rất nhiều. Điều
này, chẳng những tạo ra mối
quan hệ đồng cảm, gần gũi giữa
người nói với người nghe mà
còn để lại trong lòng người nghe
những ấn tượng sâu sắc về một
phong cách, cái duyên, sức hấp
dẫn từ mỗi con người.
Công việc của người tuyên
truyền miệng đòi hỏi phải hội
tụ ba yếu tố: Tâm huyết - Vốn
sống - Năng khiếu. Người có tâm
huyết với nghề, nhưng thiếu
vốn kiến thức, thiếu vốn sống
và kinh nghiệm… thì chẳng có
gì để nói. Người có vốn kiến
thức rộng, nhưng không có tâm
huyết sẽ không có động lực,
có nghĩa là không có “lửa” để
“truyền lửa”. Tuy có tâm huyết,
có “nguồn vốn” nhưng nếu thiếu
năng khiếu thì cũng hạn chế đến
kết quả công tác tuyên truyền
miệng. Bởi người nghe luôn
trông đợi ở báo cáo viên một sự
am hiểu sâu sắc về đề tài thuyết
giảng, về sự chân thật, giọng nói
truyền cảm, dễ nghe, không có
những cử chỉ, điệu bộ có tính
chất phô diễn. Thành công của
một buổi tuyên truyền luôn thể
hiện rất rõ thông qua dấu hiệu
trạng thái tâm lý, tinh thần của
người nghe. Một cái ngáp, một
tiếng thở dài, một vài gương
mặt hờ hững… chưa thành vấn
đề, nhưng nếu “đồng loạt” có
nhiều biểu hiện này thì rõ ràng
là người nghe đang không thích.
Khi người nghe cứ nhìn lên trần
nhà “quan sát kiến bò”, đó là dấu
hiệu của sự chán nản. Khi người
nghe nói chuyện riêng, quan
tâm nhiều hơn đến tiếng động
ngoài hội trường, thường xuyên
nhìn đồng hồ hoặc sử dụng điện
thoại… thì không thể khác, đó
là dấu hiệu của sự không quan
tâm… Nếu do bài nói chuyện
nhàm chán, cách tốt nhất để báo
cáo viên “ứng xử” với những dấu
hiệu này là hãy rút ngắn bài nói
chuyện, phát biểu của mình lại.
Có thể nói, tuyên truyền
miệng có những ưu thế đặc
trưng, đặc tính “vượt trội” mà các hình thức, loại hình khác
không thể thay thế được. Đây là
một “kiểu” tuyên truyền có điều
kiện và khả năng tiến hành một
cách thường xuyên, kịp thời và
phổ biến, dễ thích ứng, không có
giới hạn về thời gian, số lần và
cũng không cầu kỳ, phụ thuộc
vào công cụ, trang bị phức tạp.
Vì thế, lịch sử và ý nghĩa quan
trọng của công tác này gắn liền
với lịch sử của công tác tư tưởng
trong suốt quá trình cách mạng
của Đảng ta.
Qua nhiều năm gắn bó với
lĩnh vực này, xin trao đổi một số
kinh nghiệm của bản thân:
Thứ nhất, phải nhận thức
rõ vai trò và vị trí đặc biệt quan
trọng của công tác tuyên truyền
miệng. Để chỉ đạo công tác này,
thời gian qua, hầu hết các tỉnh,
thành phố đã ban hành quy chế
tổ chức, hoạt động và kiện toàn
đội ngũ báo cáo viên cấp tỉnh.
Đây là yếu tố “cần và đủ” bước
đầu để nâng cao ý thức của cấp
ủy các cấp trong việc nhìn nhận,
đánh giá đúng mức độ của lĩnh
vực công tác này trong tình hình
mới. Song song với đó, cần chú
trọng hơn nữa việc thống nhất
nội dung tuyên truyền từ trên
xuống dưới, với nhiều hình thức
phù hợp với từng vùng, từng
loại đối tượng trong dân cư và
được quản lý chặt chẽ, giữ vững
nguyên tắc, kỷ luật phát ngôn.
Thứ hai, phải hướng vào
việc nâng cao nhận thức, tạo sự
đồng thuận trong nhân dân góp
phần ổn định chính trị, phát
triển kinh tế - xã hội, củng cố
lòng tin của nhân dân vào sự
lãnh đạo của Đảng, điều hành
của Nhà nước. Thông qua hoạt
động tuyên truyền miệng, đối
thoại trực tiếp, đội ngũ báo cáo
viên có điều kiện hòa nhập, giúp
nhân dân ở cơ sở tháo gỡ khó
khăn, giải đáp kịp thời những
vướng mắc của nhân dân trong
phạm vi chức năng và quyền
hạn của báo cáo viên. Đây cũng
là yếu tố quan trọng tạo sức
đề kháng cho người dân trước
những luận điệu phản tuyên
truyền, xuyên tạc, kích động
chia rẽ nội bộ của các thế lực
thù địch.
Thứ ba, đội ngũ báo cáo viên
không chỉ có “phát” mà phải
luôn biết “thu” - tức là phải chú
trọng nắm bắt thông tin từ trong
nhân dân để phản ánh kịp thời
cho lãnh đạo nhằm điều chỉnh
phù hợp. Đồng thời, giúp cho
lãnh đạo các cấp hiểu và đánh
giá đúng tình hình cũng như
năng lực và phẩm chất của cán
bộ ở từng địa phương.
Thứ tư, đối với một số địa
bàn miền núi cần lưu ý để có
phương pháp phù hợp với từng
vùng (vùng biên giới, vùng đệm
biên giới, vùng có “tà đạo”, vùng
trọng điểm tệ nạn xã hội, vùng
có hoạt động thường xuyên của
người nước ngoài, v.v…). Nhiều
địa phương miền núi thực hiện
phương châm “lấy nhân dân
giáo dục nhân dân”, tranh thủ
tiếng nói từ những nhân tố tích
cực ở cơ sở, những người có uy
tín lớn trong cộng đồng dân
cư như già làng, trưởng bản,
trưởng dòng tộc, cán bộ, đảng
viên cao tuổi v.v.. Một số nơi có
bộ đội biên phòng đóng quân,
địa phương đã biết tranh thủ
đội ngũ này làm công tác tuyên
truyền miệng lồng ghép thông
qua các hoạt động như xóa mù
chữ, khám, chữa bệnh…
Để nâng cao chất lượng, hiệu
quả của công tác tuyên truyền
miệng, cần quan tâm đến các
yếu tố sau:
Một là, các địa phương phải
thực sự quan tâm lãnh đạo, chỉ
đạo và tạo điều kiện thuận lợi
(về con người, phương tiện, kinh
phí …) cho báo cáo viên, tuyên
truyền viên hoạt động. Quan
tâm xây dựng các mô hình điểm,
“người thật việc thật”, bởi vì như
Bác Hồ căn dặn: “Một tấm gương
sống còn hơn cả một trăm bài
diễn văn tuyên truyền”.
Hai là, cung cấp kịp thời,
chính xác và đầy đủ thông tin
cho báo cáo viên. Tùy theo điều
kiện cụ thể của từng nơi để có
cách điều hành đội ngũ báo cáo
viên, có thể tổ chức thành từng
nhóm chuyên đề như: nhóm
thời sự - chính trị; nhóm khoa
học - kỹ thuật; nhóm kinh tế;
nhóm văn hóa - xã hội; nhóm
an ninh - quốc phòng và nhóm
pháp luật v.v..
Ba là, đội ngũ báo cáo viên và
tuyên truyền viên phải được dày
công tìm tòi, phát hiện để đào
tạo, bồi dưỡng và sử dụng. Người
làm báo cáo viên phải giỏi nghiệp
vụ, có hiểu biết nhất định về lĩnh
vực kinh tế - xã hội, phải yêu mến
công việc này để say sưa nghiên
cứu, tích lũy, có phương pháp
và kỹ năng tổng hợp thông tin,
ít nhiều có năng khiếu diễn đạt,
có tâm huyết, có bản lĩnh chính
trị. Đặc biệt, phải có cảm xúc. Bởi,
cảm xúc của người tuyên truyền,
đối với vấn đề truyền đạt có ảnh
hưởng trực tiếp tới tình cảm và tư
duy của đối tượng tuyên truyền
như Lênin từng nói: “Thiếu cảm
xúc, con người không có sự tìm
kiếm chân lý”(1).
(1) Lênin: Toàn tập, Nxb. Tiến bộ,
Matxcơva, t. 25, tr.112.
_______________________
Khuất Minh Phương