Theo lời kể của Đại tá Hàm, trước lúc lên đường đi bộ đội, anh đã được người thầy giáo, nhà thơ Bùi Công Minh, nguyên cán bộ giảng dạy Đại học Sư phạm I Hà Nội viết tặng bài thơ này. Sau nhiều tháng ngày chiến tranh đầy lửa đạn, cho đến hiện nay, lúc nào anh cũng vẫn giữ lại nó như là món quà quý giá, đầy kỷ niệm của thời trai trẻ.
BÙI CÔNG MINH
Nó đi rồi, bè bạn chẳng ai quên
Vắng nó, thiếu một giọng cười trong lớp
Con gái bảo con trai hay nghịch,
Với nó, chỉ thấy con trai hay cười
Giận thì giận nhưng thương thì thương
Có lúc đang buồn, cũng vui lây cùng nó
Nhớ buổi tiễn đưa hôm ấy
Nó đến tận nơi bắt tay
Con gái đứa nào mắt cũng cay cay
Một tay ấm bàn tay, một tay che mặt
Chỉ để cái miệng cười, mà giấu đi đôi mắt
Trời vẫn nắng lòa, lại lấm thấm mưa bay...
Mấy tháng đi xa, đã hai lần thư
Nó viết ở một nơi nghe lạ tai nhưng quen tên lắm
Cả lớp học cứ bâng khuâng dõi tin chiến trận
Xem băng đạn đầu nó nổ có giòn không
Quyển giáo trình ấm tay nó suốt mùa đông,
Nó trao bọn con trai, con trai chuyền qua con gái
Phần việc chưa xong, nó giao lại đấy
Mùa hạ mùa đông, dù đêm dù ngày
Con trai học gấp hai, con gái học gấp hai
Bởi có nó thay cho lớp mình ngoài mặt trận
Ngày mai trở về chiến thắng
Nó lại đọc tiếp trang giáo trình đọc dở hôm nay
Mở quyển sách trên bàn mỗi buổi sớm mai
Ai cũng thấy nụ cười người ra đi trìu mến
Sau những dòng chữ bên nhau ẩn hiện
Là dấu chân người lính trên đường
Nghĩ về người ra đi, ai cũng thấy
Ánh mắt ngời gương mặt chiến công.
B.C.M