Những hành vi bạo lực gia đình có được phát hiện?
Theo tôi, các điều khoản trong dự thảo Nghị định này
đã dựa trên những quy định của pháp luật hiện hành. Có 2 hình thức xử
phạt chính là cảnh cáo và phạt tiền. Trong thực tiễn, hình thức phạt
tiền ít được áp dụng hơn. Bởi phạt tiền đối với người gây bạo lực dù đó
là chồng hay vợ thì vẫn ảnh hưởng tới “nồi cơm” của gia đình họ. Một bất
cập lớn hiện nay là do quan niệm của không ít nạn nhân bạo lực gia đình
cảm thấy xấu hổ hoặc “không đành lòng” khi lên tiếng tố cáo người thân
của mình.
Đây là khó khăn trong việc áp dụng xử phạt hành
chính. Những hành vi BLGĐ mà dự thảo quy định cũng không khác với những
hành vi bạo lực xã hội khác như đe dọa, chửi rủa, đánh đập gây thương
tích, xúc phạm nhân phẩm, danh dự...
Điều khác biệt là người gây bạo lực và nạn nhân của
hành vi bạo lực đều là người thân thích của nhau, đều là thành viên của
gia đình. Những quy định trong Dự thảo là cần thiết và đúng với tinh
thần của Luật Phòng chống BLGĐ.
Điều mà dư luận cũng như chính những người làm luật
băn khoăn chính là những hành vi BLGĐ có được phát hiện hay không? Bởi
chính người trong cuộc là nạn nhân lại không lên tiếng tố cáo, thành
viên khác trong gia đình cũng không lên tiếng thì cơ quan chức năng lấy
cơ sở nào để xử phạt?
Vấn đề quan trọng là cần làm cho nạn nhân thấy rằng
khi quyền con người của thành viên gia đình bị chà đạp thì họ cần phải
lên tiếng và người dân ở cộng đồng - những người hàng xóm chứng kiến
hành vi bạo lực gia đình cũng nên lên tiếng, can thiệp, bảo vệ nạn nhân,
lên án hành vi gây bạo lực và cùng với nó thì chính quyền - những người
được giao nhiệm vụ phải thật sự vào cuộc. Điều đó phụ thuộc rất nhiều
vào công tác truyền thông, giáo dục.(Ông Hoa Hữu Vân, Phó Vụ trưởng Vụ Gia đình, Bộ VHTTDL)
Tính cộng đồng cần được đề cao trong PCBLGĐ
Chúng ta cần hiểu đây là hình thức xử phạt hành chính
nhằm răn đe và giúp cho các gia đình điều chỉnh các hành vi trong gia
đình chứ không phải cứ phạt thật nặng là đạt hiệu quả. Đặc biệt, kinh tế
các gia đình hiện nay chưa tách bạch, tiền bạc đều là của chung nên nếu
xử phạt quá nặng thì đúng là Nghị định sẽ thiếu tính khả thi. Ý kiến
cho rằng rất khó để phát hiện ra hành vi BLGĐ để xử phạt là đúng, và
những quy định trong dự thảo chỉ nhằm hướng vào những đối tượng đã công
khai bị phát hiện.
Tôi không đồng tình với quan điểm là phải xử phạt
hành chính bằng mức tiền thật nặng. Xử phạt hành chính nhằm góp phần cho
người chồng hay người vợ nhận thức được hành vi của mình, và sự can
thiệp của Nhà nước ở đây không phải là để họ chia tay mà nhằm giúp họ
giải quyết mâu thuẫn, giúp cho người gây ra BLGĐ nhận thức được sai phạm
của mình để sửa chữa.
Việc đưa BLGĐ vào dự thảo Nghị định Quy định xử phạt
vi phạm hành chính trong lĩnh vực an ninh, trật tự, an toàn xã hội;
phòng chống tệ nạn xã hội; phòng cháy chữa cháy; phòng chống bạo lực gia
đình theo tôi là hoàn toàn hợp lý. Mức xử phạt lần này có tăng hơn Nghị
định số 110/2009/2010/NĐ-CP ngày 10.12.2009 quy định xử phạt vi phạm
hành chính trong lĩnh vực PCBLGĐ. Theo tôi, quy định này cũng là phù hợp
mang tính chất răn đe và phù hợp với điều kiện kinh tế xã hội VN.
Đành rằng những nạn nhân bị BLGĐ như chồng, vợ, con
cái có thể không tố cáo nhưng tính khả thi của Nghị định lại phụ thuộc
rất nhiều vào quan hệ hàng xóm, cộng đồng và tổ chức xã hội. Ở những
làng quê, nông thôn thì tính khả thi càng mạnh hơn nhiều khi tính cộng
đồng, họ hàng, gia tộc rất mạnh.
Ở thành thị thì rất khó khi mà các nhà biệt lập, cửa
đóng then cài, đôi khi bật ti vi, đài lên thì những hành vi BLGĐ khó bị
phát giác hơn. Theo tôi, mỗi cá nhân liên quan tới BLGĐ cần phải nhận
thức được việc này, bà vợ bị chồng đánh phải khai ra và cầu cứu các cơ
quan, tổ chức đoàn thể như bố mẹ, bạn bè, hội phụ nữ, công an... (Vụ trưởng Vụ Pháp chế, Bộ VHTTDL Hoàng Minh Thái)
Nếu thay thế nghị định cũ thì phải cải tiến hơn!
Nội dung mục 4 của Dự thảo không có cải tiến gì so
với Nghị định 110/2009/NĐ-CP quy định xử phạt vi phạm hành chính trong
lĩnh vực PCBLGĐ, nếu không muốn nói là giống hệt chương II của Nghị định
110. Do vậy rất khó để nói lên điểm tích cực của dự thảo là gì, trong
khi Nghị định 110 đã ra đời mấy năm nay mà hiệu quả cũng chưa được thể
hiện: rất ít các vi phạm về BLGĐ được xử lý hành chính. Nếu Nghị định
này ra đời nhằm thay thế Nghị định cũ thì cũng cần có điểm cải tiến hơn,
nếu không, chỉ cần tiếp tục thực hiện Nghị định 110 là đủ, tránh gây
rối.
Về các điều khoản cụ thể của dự thảo: do trước đây,
khi xây dựng Nghị định 110, đã có nhiều ý kiến cho rằng không nên hành
chính hóa các quan hệ gia đình, đồng thời cũng ảnh hưởng phần nào đến
các quyền dân sự và các quan hệ dân sự, Nghị định này cũng nên tránh
những luồng ý kiến đó.
Cũng như Nghị định 110, một số quy định trong dự thảo
Nghị định này không mang tính khả thi: việc phạt tiền đối với vợ hoặc
chồng có hành vi BLGĐ chẳng những không làm cho BLGĐ giảm đi hay người
có hành vi BLGĐ thay đổi hành vi mà ngược lại có thể làm cho mâu thuẫn
giữa vợ và chồng căng thẳng thêm, thậm chí nếu là bạo lực đối với phụ nữ
thì người phụ nữ sẽ có nguy cơ bị bạo lực nhiều hơn, nặng hơn do đã để
cho chính quyền biết việc mình bị chồng đánh.
Cũng cần phải nói thêm rằng, việc phạt tiền đối với
hành vi BLGĐ sẽ không mang nhiều yếu tố răn đe đối với người có hành vi
bạo lực, đặc biệt là nam giới với phụ nữ, nhất là ở khu vực nông thôn,
khi người phụ nữ phần lớn là ở nhà làm ruộng, phụ thuộc hoàn toàn vào
người chồng đi làm bên ngoài kiếm tiền về cho gia đình.
Nếu phải nộp phạt, vô hình trung càng làm tăng tính
gia trưởng và yếu tố phụ thuộc (về kinh tế) của người phụ nữ trong gia
đình đối với chồng mình. Như vậy, xét dưới góc độ nào thì người phụ nữ
vẫn chịu thiệt thòi nhất, dù có hay không tố cáo hành vi bạo lực của
chồng; dù chồng có hay không bị xử lý,...
Hay đối với quy định xử phạt về hành vi bạo lực kinh
tế (Điều 60), rất khó có thể áp dụng được vì chỉ nguyên việc xác định
được thế nào là “kiểm soát chặt chẽ nguồn tài chính” đã là rất khó; hay
việc xác định “sử dụng tài sản chung vào mục đích chính đáng” cũng vậy.
Trong gia đình, quan hệ giữa các thành viên được xác
lập dựa trên vị trí và các chuẩn mực đạo đức, từ đó, các ứng xử cũng đều
dựa trên quan hệ này. Cha mẹ có thể hoặc cần phải kiểm soát tài chính
của con, nhất là con chưa thành niên; thành viên gia đình thường cùng sử
dụng tài sản chung, có tính đến ưu tiên cho các vị trí trong gia đình
(VD: người già, trẻ em, phụ nữ có thai,...).
Đồng thời, tài sản chung này có được tính khi người
chồng có hành vi bạo lực với vợ và lấy tài sản chung này (tiền) đi nộp
phạt không? Điều này dẫn đến tình trạng người bị bạo lực chấp nhận chịu
đựng hơn là đem tiền của mình đi nộp phạt. (Bà Nguyễn Thị Tuyết Mai –
Trưởng ban Gia đình - xã hội, Hội LHPNVN)
Thúy Hiền
/Báo Vănhoá